Mundi et Cordis De Rebus Sempiternis et Temporariis: Carmina. Poems and Sonnets. By Thomas Wade |
I. |
II. |
III. |
IV. |
V. |
VI. |
VII. |
VIII. |
IX. |
X. |
XI. |
XII. |
XIII. |
XIV. |
XV. |
XVI. |
1. |
2. |
3. |
4. |
XVII. |
XVIII. |
XIX. |
XX. |
XXI. |
XXII. |
XXIII. |
XXIV. |
XXV. |
XXVI. |
XXVII. |
XXVIII. |
XXIX. |
XXX. |
XXXI. |
XXXII. |
XXXIII. |
XXXIV. |
XXXV. |
XXXVI. |
XXXVII. |
I. |
II. |
III. |
IV. |
V. |
VI. |
VII. |
VIII. |
IX. |
X. |
XI. |
XII. | XII.
REVELATION. |
XIII. |
XIV. |
XV. |
XVI. |
XVII. |
XVIII. |
XIX. |
XX. |
XXI. |
XXII. |
XXIII. |
XXIV. |
XXV. |
XXVI. |
XXVII. |
XXVIII. |
XXIX. |
XXX. |
XXXI. |
XXXII. |
XXXIII. |
XXXIV. |
XXXV. |
XXXVI. |
XXXVII. |
XXXVIII. |
XXXIX. |
XL. |
XLI. |
I. |
II. |
III. |
IV. |
V. |
VI. |
VII. |
VIII. |
IX. |
X. |
XI. |
XII. |
XIII. |
XIV. |
XV. |
XVI. |
XVII. |
XVIII. |
XIX. |
I. |
II. |
III. |
IV. |
V. |
VI. |
VII. |
VIII. |
IX. |
X. |
XI. |
XII. |
XIII. |
XIV. |
XV. |
XVI. |
XVII. |
XVIII. |
XIX. |
XX. |
XXI. |
XXII. |
XXIII. |
XXIV. |
XXV. |
XXVI. |
XXVII. |
XXVIII. |
XXIX. |
XXX. |
XXXI. |
XXXII. |
XXXIII. |
XXXIV. |
XXXV. |
XXXVI. |
XXXVII. |
XXXVIII. |
XXXIX. |
XL. |
XLI. |
XLII. |
XLIII. |
XLIV. |
XLV. |
XLVI. |
XLVII. |
XLVIII. |
XLIX. |
L. |
LI. |
LII. |
LIII. |
LIV. |
LV. |
LVI. |
LVII. |
LVIII. |
LIX. |
LX. |
LXI. |
LXII. |
LXIII. |
LXIV. |
I. |
II. |
III. |
1. |
2. |
3. |
4. |
5. |
6. |
IV. |
V. |
VI. |
VII. |
VIII. |
IX. |
Mundi et Cordis | ||
106
XII. REVELATION.
Spirit!—to God!—The Eternal Soul of ThingsIs animate within us!—we aspire;
And, glorying in our elemental fire,
Expand etherially—till we embrace
At least a cloud that looks a deity;
And gazing upon Nature, face to face,
Half trace her secret fountains to their springs,
And hold a still communion with her sky.
We need no revelation of the God—
The high, instinctive Being of all Space;
For, as the sweet flower rises from the sod,
Our essence from its clay springs mountingly—
And all its heavenly birth-right doth inherit!
Ay, Spirit's revelation dwells in Spirit.
Mundi et Cordis | ||